Nếu Thật Buồn Em Hãy Về Với Biển

     
(ảnh intternet)

Nếu thật bi thảm em hãy về cùng với biểnBiển vẫn xanh rớt như thuở ấy vừa yêuGiấu không còn bão giông vào lòng lòng sâu thẳmBiển yên ổn bình, biển cả hát phiêu diêu

Nếu thật bi thương em hãy về với biểnVề bãi cát xưa tìm vết tích lâu đàiEm vẫn thấy cát dưới chân mằn mặnNgỡ đụng vào xưa cũ vết chân ai

Nếu thật ai oán em hãy về cùng với biểnViết mong mơ lên hầu như vỏ sòVà hãy viết thương hiệu em trên cátỞ chỗ chúng mình đã viết ngày xưa

Nếu thật bi tráng em hãy về với biểnSẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờSẽ thấy trơn một người nôn nao thứcSẽ thấy còn vừa đủ một giấc mơ

Viết cho đều ngày xa anh

Đào Phong Lan

*

(ảnh intternet)

1.Ngày mai khi bọn chúng mình chạm mặt lạiCó thể là em sẽ khác hôm nay …Nhớ sáng nào trên biểnChuồn chuồn baynhững cánh ướt vẫn thơm mùi sương mau chóng …Bàn chân è cổ đi trên cát ấmTay di động cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?Những an toàn đến đụng vào vaiRu em ngủ vào ánh ngày rực rỡ tỏa nắng …

Em nằm yên ổn trong tay anh, trong hơi thở …Trong nắng và nóng trời,Gió biển,Cát bờ xa,những con ong rừng mang mật về quangọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

Dòng suối rét chảy trong tâm đất nóngâm ỉ hoài một nỗi niềm yêuKhi ta đón nhau biêng biếc hồ hết chiềuVà thầm lặng chia tay nhau mỗi tối …Em cứ thì thầm không đầu không cuốicứ huyên thuyên về cuộc sống thường ngày con ngườicứ mơ hoang tia nắng bầu trờiKhông biết là ánh đèn sáng đường đã tắt …

Anh của em,những ngày không chạm chán mặtcó bi ai không?Khuôn mặt tất cả hao gầy?Bàn tay em sẽ lại ghi nhớ bàn tayMôi em nhớ những cái hôn khôn xiết vộiEm lầm lụi đi trên tuyến đường tốiNgõ vắng vẻ xaHoa mướp sẽ thôi vànglối thảm cỏ hôm chúng mình sangđã xơ xác ghi nhớ một người đi vắng…

Không gồm anh,Sao quá đỗi phẳng lặng?Quá chừng mưa trên đầy đủ tán lá bàngQuá chừng rơi các thảm hoa vàngQuá chừng hát những bài xích lâu không hát …

Giá anh xa đúng một vòng quả đấtThì bây chừ em sẽ đến ôm anhSẽ gục lên đôi vai nóng hiền lànhsẽ hôn siết bàn tay yêu thương dấu

2Ngày mai khi bọn chúng mình gặp lạiCó thể là em đang khác hôm nayNhớ lần đầu ta núm bàn tayĐã không muốn buông rời ra khỏi nữa…Những nơi ở nhẹ nhàng khép cửaĐể ta hôn nhau các chiếc hôn đầuĐể ta hôn nhau những chiếc hôn sâuVà trái khu đất quay một vòng choáng ngợp …

Anh của em,thời gian với năm thángđã nhắc em phải ghi nhận mong chờnhưng em sợ em không tính bằng giờmà em níu đem từng giây phútĐời rộng quá, bàn tay em nhỏ tuổi hẹpbiết làm sao che chắn được cho nhau?Anh đang làm gì?Anh sẽ ở đâu?Anh có biết là em đã nhớ?

Giá cuộc sống đời thường chỉ là cánh cửaEm và anh đang khóa trái bên ngoàimặc mưa gió và rất nhiều cánh chuồn baymặc núi xô xuất xắc ầm ầm hải dương độngEm sẽ sống một đời ước vọngnhững ước mong trời rộng lớn sông dàinhững ngông cuồng về một ngày mainhững to tát khổng lồ dự định

Nhưng hiện giờ em chẳng nên định mệnhnhững xui xẻo maynhững thời cơ ngàn vàng.Chỉ cần anh dừng bước lang thangVề với emCăn công ty em ngỏ cửaBàn tay này vì chưng anh mà nhóm lửaHơ ấm anh phần lớn buổi đi vềNgày ngắn cực kỳ hay lâu năm rộng lê thêEm cũng biến thành không màng đến nữa …

Hãy nhằm em yêu thương anhKhông vày dựVà hãy yêu em như giây phút cuối cùngNhư sau này sẽ cách nhau vĩnh viễn, lối đi chungcủa hai đứa sẽ có fan chắn mất…Như đang đi vào giờ tận cầm cố trên trái đấtNhư mẫu sông đang cạn muôn đờiHãy siết em vào lòngHãy hôn mãi ko thôiHãy yêu em ko một lần ngưng nghỉ ngơi …

3Ngày mai khi chúng mình gặp lạiCó thể là em vẫn khác hôm nayNhư ánh chiều rồi cũng đề nghị nhạt phaiNhư loại lá một ngày tàn úaĐừng hỏi emđừng hỏi em thêm nữaLà vày sao em nói đa số câu nàyHãy lặng lẽ âm thầm cầm lấy bàn tayỦ ấm em vì chưng em đã rét lạnh

Anh của em,Dáng đi khổ hạnhBàn tay ốm mười ngón thô khanĐến bây giờ em vẫn thấy tưởng ngàngSao bọn chúng mình yêu thương nhau nhanh đến thế?Như sóng cuốnNhư gió xôNhư thể …Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …

Hãy yêu thương em ngày bây giờ thôi nhéĐừng bao giờ nhớ mang lại hôm quaCũng chớ nên nghĩ cho ngày xaVì cuộc sống đời thường ngày mai sao biết được?Hãy yêu thương nhau như thể hai giọt nướcLăn vào nhau đầy đủ khát vọng nồng nànHãy yêu nhau như hai loại lá vàngLìa cành vẫn tồn tại ôm ấp mãi …