Có Một Mặt Trời Không Bao Giờ Tắt

     
cộng đồng khiếm thị nước ta vừa đón nhận tin vui khi cô bé mặt trời Lê Dương Thể Hạnh ra mắt cuốn sách “Có một mặt trời không lúc nào tắt”. Viết sách, chuyện cho người thông thường còn là “ước mơ” tuy vậy với chị Thể Hạnh giờ đang là hiện tại thực. Chị nói “May mắn của tớ là từng được sống ở cả miền sáng và tối. Nhiệm vụ của tôi là yêu cầu nối nhì miền ấy lại với nhau”.
*
Lê Dương Thể Hạnh - cô bé mặt trời của cộng cồn khiếm thị vn vẫn vẫn đặt kế hoạch để sống "không vượt vô nghĩa" hàng ngày

Hóa nỗi nhức thành sức mạnh

Buổi trình làng sách của mình, chị lựa chọn Trường ĐH kỹ thuật Xã hội cùng Nhân văn TPHCM, địa điểm chị đã gồm có tháng ngày tươi đẹp bên thầy cô, bè bạn và thiết yếu họ vẫn luôn bên chị cho tới ngày ra mắt cuốn sách – khi chị là một trong người khiếm thị. Ngày ấy, 27 tuổi, cô bé Thể Hạnh tưởng chừng có toàn bộ trong tay, sự nghiệp, hạnh phúc tương lai.

Bạn đang xem: Có một mặt trời không bao giờ tắt

Cho đến 1 trong các buổi chiều, sau lần đau đầu phệ khiếp, chưng sĩ thông báo chị bị u não. “Qua 3 cuộc đại phẫu cùng với 27 tia xạ trị, tôi trở thành fan khuyết tật nặng. Điều đó thật tồi tệ nhưng mà tôi vẫn sống. Và bao gồm lúc tia nắng đời thực rời vứt tôi đi thì tôi nhận thấy có vô vàn tia nắng êm ấm của ánh mặt trời khác hiện hữu xung quanh mình”.

Cuốn sách “Có một khía cạnh trời không khi nào tắt” mà giải thích theo người sáng tác rằng hình mẫu mặt trời tại chỗ này không mọc hay lặn theo quy công cụ tự nhiên. Mặt trời ấy luôn luôn tỏa sáng trong tâm mỗi người. Đó là mặt trời của niềm tin, hi vọng và tình yêu yêu. Điều đã hỗ trợ chị mang đến với ngày hôm nay.31 chương của cuốn sách nhắc về cuộc đời của cô gái tên Dạ Lý cơ mà chị Hạnh tự dấn rằng được viết yêu cầu từ đời mình. Ở đó tất cả cả đông đảo tháng ngày thơ ấu, có thời sinh viên với tình thân nồng nhiệt, có tương lai rộng mở cho tới cả những tháng ngày đầy nước mắt.

Hỏi chị chương sách nào trung tâm đắc nhất? Chị vấn đáp thật lờ đờ như sợ tôi lag mình: “Chương máy 13, ngày nhưng mà tôi biết rằng ánh sáng đã rời xa bản thân mãi mãi. Đó là chương cực nhọc viết nhất, tôi sẽ phải tạm dừng nhiều lần nhằm khóc, để giữ lại đủ niềm tin viết ra từng câu chữ”.Nếu ở chương 12, cô nàng Dạ Lý vẫn luôn đinh ninh rằng rồi mình vẫn tìm lại được ánh sáng, đang lại nạm lấy những niềm hạnh phúc bị trì hoãn.Thì cho chương đồ vật 13, bác sĩ thông tin rằng, cô sẽ mãi mãi không phục sinh lại được.

“Tôi hay vọng, đau khổ. Cũng từ thời gian đó, tôi buộc phải đối mặt với sự thật rằng mình đang là người mù vĩnh viễn”.Chị kể, quy trình viết buộc chị phải nhớ lại đều điều ý muốn quên đi. Phần đa kí ức mà trước đây chỉ cần chạm mang lại thôi đã khiến cho chị rơi nước mắt, hồ hết điều mặc dù nói là bỏ qua nhưng vẫn mãi là nỗi đau, vẫn muốn né tránh. Là chương sách dài nhất và các thơ nhất, để viết ra số đông câu thơ ấy, chị đã nên gặm nhắm nỗi đau đến cùng cực.

Thế nhưng đó cũng là thời điểm chị buộc phải đấu tranh để làm lơ tất cả. Chị Hạnh trải lòng: “Không một người thầy thuốc nào mong mỏi đẩy bệnh nhân mình vào thực trạng như tôi. Tương tự như chuyện vk chồng, ko phải chỉ việc duyên thôi là đủ. Dù khổ cực nhưng khi quay ngược thời gian, chú ý thẳng vào sự thật để viết ra thành câu chữ và chia sẻ với tín đồ khác cũng là một trong cách giúp tôi gật đầu đồng ý hiện tại với vượt lên nỗi đau. Thời gian đó tôi đang tìm thấy sự thanh thản, thanh thanh khi tôi đã thật cuộc đời bao dung đối với những điều không như ý. Thời gian đó tôi mới tự nhủ bạn dạng thân rằng, tới những điều tồi tệ tốt nhất mình còn quá qua thì mọi vấn đề ở tương lai, không có gì là không thể".

Những phương diện trời không khi nào tắt

Kể về hầu như ngày thực hiện cuốn sách, chị tự dấn đó là hành trình không hề dễ dàng mà để sở hữu được trong tay tập sách này, chị đã nhận được sự hỗ trợ của khá nhiều người. Lần trước tiên gửi 100 trang bạn dạng thảo cho 1 nhà xuất bản, chị bị trường đoản cú chối. “Lúc kia tôi tương đối sốc, hụt hẫng. Nhưng do vậy không có nghĩa là bỏ cuộc. Tôi trường đoản cú đặt cho mình câu hỏi, vậy ra làm sao mới là 1 trong những cuốn sách thật sự?”.

Mang câu hỏi ấy đến các thầy cô của mình, chị nhận ra một điều, người mắt sáng viết cạnh tranh 1 thì bản thân viết khó khăn 10. Chị hợp tác vào lục lọi lại phần đông mạch kí ức vào 34 năm đời mình để triển khai dày cuốn sách. Với như bao lần, hành trình dài ấy của chị ý Hạnh lại liên tiếp nhận được sự góp đỡ của tương đối nhiều người bao quanh trong mọi vấn đề đọc góp ý, cho lời khuyên, phía dẫn, chỉnh sửa sách… Để một năm sau đó, cuốn sách 452 trang, 31 chương với cái tên “Có một phương diện trời không lúc nào tắt” đã được ra đời.

Xem thêm: Vở Bài Tập Tiếng Việt Lớp 3 Trang 16, Luyện Từ Và Câu Lớp 3 Tuần 2

Ngoài chương sách 13 định mệnh thì 6 chương về y học đề cập về thời gian chị chữa dịch là điều khiến chị choáng váng bởi có khá nhiều điều trước đây gia đình đã không còn cho chị biết. Các lần nhắc là mỗi lần đau, không dám hỏi thẳng ai, chị tìm biện pháp khơi gợi thiệt khéo. Gom lại, chị lục đục search người chỉnh sửa câu chữ về mặt y khoa. Gửi cho tất cả những người em đang làm chưng sĩ, chưa yên tâm, chị liên lạc nhờ vào cậy một song vợ ông chồng bác sỹ đã hơn 60 tuổi nhưng mà chị có duyên quen thuộc biết trong quá trình thiện nguyện. Rồi rước hồ sơ dịch án, rồi kể cho nhau nghe từng chi tiết để gắn ráp vào phần đa mảng kí ức kia.Qua cho phiên bản tiếng Anh, chị kêu gọi thêm một người chúng ta khác đang sinh sống và làm việc ở Mỹ gọi biên tập. Kể đến đây, chị trường đoản cú nhận, là do nhờ có con đường thiện nguyện mà lại chị nhận được nhiều yêu thương, được gặp những người có trái tim ấm áp như vậy.


*
Cuộc đời đẹp nhất của chị Hạnh là ở vị trí chính giữa bóng tối, chị vẫn có những người dân bạn, thầy cô và mái ấm gia đình ở bên cạnh

Đến quá trình tìm đơn vị xuất bản. Qua nhiều nơi làm việc với những đầu côn trùng là những người nhiệt tâm, một bên xuất bạn dạng đã gật đầu chấp nhận mua bạn dạng quyền nhằm xuất phiên bản sách. Và như cảm thấy được chổ chính giữa nguyện lớn lao của cô nàng mặt trời ấy, dù bỏ ra giá cả khá lớn để in sách tuy nhiên nhà xuất phiên bản vẫn gật đầu đồng ý để chị tặng bản thảo lại mang đến thư viện sách nói dành cho những người mù để phổ cập cho chúng ta đồng tật.Đến đây, tôi thốt nhiên nhận ra, điều chị lý giải về khía cạnh trời không lúc nào tắt là có thật. Không chỉ là có một phương diện trời là chị, mà bao bọc chị còn tồn tại những mặt trời khác, được tạo cho từ yêu thương, sự đồng cảm của rất nhiều người bạn, thầy cô, gia đình.

Cuộc đời đẹp nhất giữa bóng tối

Tôi hỏi chị về chương sách đẹp nhất đời mình, cứ ngỡ rằng chị sẽ chọn thời đá quý son khi đầy đủ thứ đều sở hữu trong tay. Tuy vậy chị vẫn đáp thật chậm, là chương cuối – cuộc sống thực tại.Vậy là, lúc cơ mà chị không hề là một cô nàng xinh đẹp, xuất sắc giang nhất, khi quanh chị chỉ nên bóng tối, phải sống cùng với một khung hình của một người khuyết tật chẳng thể nặng hơn lại là dịp chị thấy đời mình đẹp mắt nhất. Vày đó là thời gian chị vượt qua trên đống đổ nát của số phận. Chị vẫn mỉm cười, vẫn vui với tất cả điều đó.

Ở lúc này chị tất cả gia đình, thầy cô, đồng minh vây quanh, mang theo đó là gần như tình yêu thương cấp thiết đong đếm xuất xắc quy thay đổi được bởi tiền bạc. Hoàn toàn có thể với rất nhiều người bình thường khác, chi phí bạc, địa vị rất quan tiền trọng, là phương châm sống. Hạnh phúc là bao gồm thật những của cải, là đơn vị lầu xe pháo hơi tuy nhiên với chị khái niệm hạnh phúc là được sống trong tình thân thương của phần lớn người, là được gửi trao yêu thương tới các người xấu số .

Nghĩ vậy là từ dịu dàng đó, chị đi liên kết hai miền sáng về tối với nhau. Với cuốn sách đến với tương đối nhiều người hơn, nói chuyện với chúng ta trẻ về hạnh phúc. Chị mơ ước mình hoàn toàn có thể xuất phiên bản cuốn sách này làm việc phiên bản tiếng Anh, rồi làm từ điển Nhật – Việt cho tất cả những người khiếm thị là phần đa điều chị kể tôi “đã đầu tư chứ ko phải phương châm em nhé".

Đến trên đây tôi ngay tắp lự hỏi: “Có cần chị đang ao ước trở thành một Nick Vujicic việt nam không?", “Tại sao lại không chứ? fan Việt bọn họ cũng táo bạo mẽ, cũng chẳng thua kém kém ai cả. Ngay chính chúng ta cũng rất có thể cổ vũ ý thức cho nhau chứ yêu cầu gì ai xa”.“Tại sao không dịch nhưng mà là viết bạn dạng tiếng Anh?”. “Để trái đất biết người việt chúng ta, fan khiếm thị vn cũng viết được sách, làm được những việc như bao bạn khác vẫn làm”.

Xem thêm: Bài 2.3 Sbt Vật Lý 8

Nói rồi chị cười, còn tôi thì nghĩ, dự định về mọi buổi reviews sách để với mặt trời không lúc nào tắt đến với khá nhiều người hơn nhưng mà chị đang ấp ủ, dường như cũng như là bao lần chị từ lần mò, bước chân ra bậc cửa. Đẩy được ô cửa ấy rồi, chị kết nối bóng tối quanh bản thân với ánh sáng cuộc đời. Tốt cũng rất có thể ngược lại, chủ yếu chị mang tia nắng của một mặt trời không lúc nào tắt mang lại với những cuộc sống tăm tối ngoại trừ kia.